Ngồi trong đêm... lòng thấy se lạnh...... và rồi co người lại... cuộn sâu vào chăn.. tìm một chút cái gọi là ấm áp......nhưng lòng vẫn vậy và... rồi trái tim nghe được những tiếng nấc nghẹn ngào mà... không một âm thanh........ Đang nhớ.... nhớ quay quắt một ai đó.... ... một lời nói dịu dàng..... một giọng cười, một giọng hát quen thuộc......... Nhớ.... nhớ lắm ai đó ơi...............
Và.. cứ thế mà đi... đi mãi trong tiềm thức của một tâm hồn cô đơn....... Rồi.. trong màn đêm u tối ấy... cũng đã thấy được một vệt sáng... chỉ là một vệt sáng nhỏ nhoi.. yếu ớt....... Vệt sáng đó tượng trưng cho anh. cho hạnh phúc....... Rồi chợt trái tim thấy thổn thức.... vì hình như mọi thứ đang rất gần........ Nhưng đi mãi mà cũng chẳng nắm được thứ gì..... chẳng thấy được gì...... và.. lòng cũng chẳng ấm lại mà ngược lại..... càng run hơn và.. lạnh hơn................
Rồi lại tiếp tục đi.... đi trong tiềm thức giữa đêm....... Chợt thấy... ánh nắng mặt trời..... Hình như trong nắng có chút buồn....... Nhìn thấy anh... ừh đã nhìn thấy anh.. nhưng.. rất mơ hồ.. mờ ảo...... Những hình ảnh về anh cứ như một cái bóng trên mặt hồ........ Cứ thế... lúc ẩn lúc hiện... mập mờ............. Và rồi chợt có một cơn gió đi qua..... như thế bóng anh cũng đã tan vào nước........
Vẫn đi..... đi mãi trong tiềm thức... không hề mệt mỏi..... cứ thế mà sải bước đi.. tìm anh... tìm hạnh phúc........ Mọi thứ đều không có thực........ Đều là những giấc mơ..... những giấc mơ dài.......... Và trong những giấc mơ đó... ước muốn nhỏ nhoi và duy nhất là... được ngả vào vòng tay anh... cảm nhận được sự ấm áp..... và an toàn............. Chỉ muốn được đem anh ra khỏi giấc mơ mà ôm chầm lấy anh trong thực tại.......... Hoặc cứ mơ mãi để được thấy anh. dù chỉ là chiếc bóng mà thôi.............
Đau thay..... tỉnh lại... biết mình đang mơ... đau lắm..... lại càng nhớ hơn nữa........ Người ta nói giấc mơ nói lên những mong ước của mình........... Mong ước nhỏ nhòi thế thôi... nhưng sao cứ mãi là mong ước thế này........ Những giọt lệ tràn mi...... Chúng bắt đầu rớt rơi.... Đôi má nóng bừng lên....... Sống mũi cay cay....... Nhưng hơn hết... trái tim cứ quặn đau........ vì.. nhớ...... và.. mong................. Thấy sao mình bé nhỏ quá..... ở thế giới đó...trong trái tim anh........ mình bé nhỏ quá...............
Có lẽ.. cần phải như thế mới biết mình yêu anh nhiều như thế nào...... mới biết mình ngốc như thế nào....... mới biết.. mình không vô cảm..... biết rằng trái tim mình vẫn đang đập từng nhịp... từng nhịp... cùng một dòng máu nóng...........
Đêm...........Trong mơ... đau..... Tỉnh lại... đau.... và.. khóc........ Nhưng rồi... nước mắt sẽ ngưng chảy...... trái tim sẽ thôi đau...... lòng mình sẽ thôi lạnh.......... Vì... cần một cuộc sống khác cho thực tại... cho sự giả tạo của ban ngày............ Ừh.. cần giấu nước mắt đi..... cần giấu sự run rấy của cái lạnh lòng đi..... cần giấu sự đau đớn từ trái tim đi........ Cần đặt mọi thứ vào tận đáy của tâm hồn..... để.. tồn tại...................